Tổng đài hỗ trợ miễn phí 0981 281 338 Vietnamese English Đăng nhập Đăng ký

Nhà tôi có “Ma” kể từ khi Ba tôi mất – “Những câu truyện có thật”

Sau khi biết Khoai To thích sưu tầm và tìm hiểu các vấn đề huyền bí có thật trên đời mà không mấy ai có thể thấy được, thì người bạn này tâm sự một số điều mà trong nhà của bạn ai cũng biết và ai cũng thấy, rồi khi kể vẻ mặt của bạn không hết bàng hoàng về những thứ mà mình đã thấy trong chính ngôi nhà mà mình ở…

Trước kia Ba tôi còn sống, ông đã phải rước hết thầy bùa này tới thầy pháp khác để trấn áp ngôi nhà tôi ở. Ba tôi tuổi Dần, mạng lớn, nên có lẽ nhờ vậy mà căn nhà tôi mới được yên ổn. Nhưng ba tôi bị bệnh rồi mất năm Sửu ( cách đây 3 năm). Ba vừa mất thì những chuyện rùng rợn bắt đầu xảy ra trong nhà tôi, hầu như hàng ngày vậy. – Có lần nhà đi hết, chỉ có mẹ và tôi ở tầng dười, tầng trên có ai đó gõ búa cọc cọc ngay trên đầu tôi. Mẹ nói tôi lên coi thử, lên thì không thấy ai cả. – Tối tới chị tôi ngồi coi tivi, một cái bóng đen lạnh ngặt lù lù ngồi bên cạnh, chị tôi hét lên chạy có cờ. – Tôi hay ngồi đánh máy PC khuya, có lần đèn tắt hết, tự dưng nghe “ào” một tiếng, rõ ràng có ai đó chạy dọc theo hành lang, nhưng tới khi nhìn ra chẳng thấy ai cả. – Mỗi lần xuống nhà bếp thì ghê lắm, lạnh từ trong xương lạnh ra. Ngồi súc miệng mà như có ai từ trên thang đi xuống, rồi đi tới mình, lạnh quá phải ú té chạy lên nhà trên. – Tối tôi hầu như không ngủ được, vì bị khều chân tay. Vừa híp mắt là nó đẩy ngón tay, từ bàn tay trái xuống chân trái, qua chân phải, vòng lên tay phải, rồi nó đợi coi mình có nhúc nhích hông. Nếu mình còn thức, nó tiếp tục khều theo cái thứ tự như vậy.

Tôi tức quá đốt nhang lạy Bồ Tát quan âm, nó cũng không chừa. Tôi lấy cả hình Bồ Tát xuống, để ngay đầu, mà nó vẫn khều tôi, nó dữ lắm. Tôi đi chùa Linh Quang ( chùa này chuyên trừ ma quỷ), xin nước uống, uống vô thì ngủ được chừng 1 đêm, đêm sau nước cũng vô dụng. Bà dì tôi phải khẩn cầu một thầy sư, ổng cho tôi bùa về uống, uống và niệm Phật, vậy mà nó vẫn phá. Dì tôi dẫn tôi vô chùa khác, sư cho tôi mấy miếng ép vào gối ngủ, ngủ mà phải niệm Phật. Cũng vô dụng luôn. Tôi bèn lấy kinh Đại Bi chú, in ra rồi treo tòng teng trên nóc phòng, bụng nghĩ rằng nó bay bay thế nào cũng “trúng”, là tiêu nó luôn. Mà trúng thiệt, vì tối hôm đó chắc nó bị thương hay sao, nó không khều tôi nữa, mà 2 giờ đêm tự nhiên ai đó khiêng cả cái chân tôi hổng lên trời ! – Hồ cá thủy sinh của tôi rất đẹp, tôi lấy điện thoại iphone ra quay, mở lại coi thấy trong đám lá cây hiện nguyên hinh cái đầu người trắng bóc, nó cười khoe hai cái nanh dài, rồi biến mất. Sau đó cứ 2 giờ khuya là cái dt tôi tự mở lên hàng chữ :” Thí aplication may not compatible with your device”, tạm dịch là :” Phần mềm này có lẽ không thích hợp cho máy của bạn”. Hễ đúng 2 giờ khuya là nó vô máy tôi.

Thật ra tôi vô cùng bực bội vì bị phá hoài, nhất là tôi vốn nhẹ bóng vìa, nên con ma tập trung vào tôi. Có lần về khuya, dắt xe vào nhà, cái bàn vong lắt leo chiếc đèn dầu, (cả nhà ngủ nên tắt đèn hết), hình Ba tôi tự dưng sáng rực lên xanh lè trông thật dễ sợ, nhất là cặp mắt trừng trừng nhìn tôi. Tôi hơi nghi nghi, vì khi ba mất lúc đó đã 83 tuổi, nhưng vì không kịp kiếm tấm hình, nên lấy đại ảnh của ông lúc mới 40 tuổi. Thật ra trong ảnh và ba tôi khác nhau một trời một vực. Không biết con ma có nhập vô tấm ảnh không, vì theo tôi biết ma đói lắm, mà tại bàn vong lại cúng đồ mặn, vì chị tôi nói ba tôi không ăn chay được nên cúng toàn đồ mặn. Tôi bèn thử liền, thử cũng dễ : Ba tôi lúc sống ít nhiều có tu theo Phật giáo, nên không lý gì lại sợ kinh Phật, còn dì tôi thì cho tôi một cuốn kinh huyền diệu lắm. Tôi bèn lấy cuốn kinh, để ngay bàn vong, đối diện tấm hình. Vừa mới để một cái, toàn thân tôi rởn da gà, tôi đi đâu y như có người đi ngay phía sau vậy, thậm chí cẳng tôi tự nhiên đá vô cái đầu máy đĩa đau điếng.

Biết ngay vong ở trong hình không phải ba tôi, còn chị tôi xui khiến sao đó mà tự nhiên lấy cuốn kinh ra khỏi chỗ khác. Chắc con ma khó chịu, nó sợ cuốn kinh nên không nhào vô ăn được. Mà là con ma đói, nếu nó càng ăn bao nhiêu càng mạnh lên bấy nhiêu, tối ngủ càng phá tôi bấy nhiêu. Tôi năn nỉ chị tôi gần như muốn lạy, là đừng cúng cho nó đồ mặn nữa, vì nó ăn thì phá vô cùng, nhưng lời tôi nói nào có ai tin đâu bạn…. Cuối cùng tôi đành làm theo cách của mình : Tiêu diệt nó bằng mọi giá. Tôi lấy hóa chất đổ lên tấm hình, rồi lấy tấm hình ba tôi ra, đem cuốn kinh, cùng ba cây nhang, lên ngay bàn Phật, thắp nhang cúng vái rồi ĐỐT tấm hình ngay trước mặt Quan Âm Bồ Tát ! Anh tôi, chị tôi về không thấy hình, trách móc tôi thậm tệ, nhưng có lẽ Ba tôi khiến xui cho tôi tự dưng kiếm được tấm ảnh ông chụp lúc 80 tuổi, thế là tôi in ảnh khác mà để lên thờ cho tới ngay hôm nay. Tối ngày hôm ấy là một ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi. Các bạn mến ! Mình bận ra ngoài một lát, nên hẹn tối về sẽ kể tiếp cho các bạn nghe ! Còn hết câu chuyện mình sẽ cho bạn số phone số nhà nếu ai có cần. Hôm đó vừa về nhà, lên phòng, tôi đã dội ngược trở ra. Ngày hè nóng bức, mà phòng tôi lạnh như cục nước đá vậy ! Tôi mở đèn, lò mò vô phòng. Cái LCD của máy tính không bật, mà nhìn vào màn hình, những chấm sáng cứ lóe lên liên tục.

Tôi biết chắc nó thù tôi vì tôi đốt tấm hình, nó không có chỗ dung thân. Ma là hồn không cố định, có tấm hình để nhập vô, rồi có người cúng để ăn, nay không có chỗ nhập vô, trách sao không thù tôi cho được ! Tôi biết nó đâu đó trong phòng, nên lẳng lặng đun một ấm nước sôi, cắt vài củ tỏi to, đâm nhuyễn, rồi bỏ vào ấm nước sôi. Xong tôi đem tưới lên đầy phòng. Cả phòng nồng nặc mùi tỏi. Tôi tưới lên cả cái mền tôi đắp, thành ra tối đó tôi phải trùm cái mền lạnh ngắt và hôi nồng mùi tỏi. Nhưng chỉ ngủ được một lát, đầu gối bị khều thật mạnh đến nỗi bật choàng dậy : thì ra ngay chỗ đầu gối tôi tưới không dính nước tỏi, nên con ma canh ngay chỗ đó mà khều tôi ! Biết bao nhiêu khổ sở tôi trải qua, mà anh chị tôi nào đâu có biết..chỉ một người hiểu được, đó là thầy Quang, thầy sư tụng cho Ba tôi mấy ngày tang ma. Ổng nhìn tôi, ái ngại, rồi sau 49 ngày, thầy kêu tôi xả tang đi. Có lẽ ông đã biết ma quỷ quấy nhiễu tôi nhiều. Nhưng tôi không xả tang, vì cả gia đình để tang 2 năm, mình xả tang 49 ngày thì hơi kỳ cục. Thế là tôi đành đề tang 1 năm, chịu hết những khổ sở, ngủ ban ngày không dám ngủ đêm, chạy từ trên lầu xuống đất, thậm chí trải chiếu ngoài sân thượng con ma cũng theo mà khều phá…. Một năm trôi qua. Khi tôi xả tang, hiện tượng phá quấy giảm đi, nhưng vẫn còn một năm sau đó nữa, cho tới khi cả nhà xả tang hết, chị tôi mua cái bàn thờ về.

Ngày đưa ba từ bàn vong lên bàn thờ, cũng là ngày con ma biến mất tiêu ! Có vẻ như ba tôi đã lên bậc Cửu Huyền, cao hơn con ma nên có thể trị được nó vậy. Năm mười ngày sau đó tôi như sống trên Thiên đàng, ngủ ở đâu, bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng rồi nó trở lại…. Nhà tôi có một căn phòng, không ai dám vô đó, và có dám vô thì cũng chẳng ai dám ngủ, vì ai cũng nói có ma. Thật ra trước kia năm 22 tuổi tôi đã bị nhát ở đó 1 lần.( hôm nào sẽ kể cho các bạn nghe). Sau này ba tôi kê giường nằm phòng đó, và ra đi cũng ở phòng đó. Và đó cũng là căn phòng mà tôi đang ngồi kể chuyện cho các bạn nghe đây. Tôi lì lắm, vì nghĩ rằng : nếu mình bỏ luôn phòng này, con ma vô nó sẽ ở luôn, mà như vậy thì sẽ KHÔNG CÓ CÁCH NÀO ĐUỔI NÓ RA CẢ. Nghĩ vậy tôi lì đầu dọn mền chiếu lên căn phòng đó để ngủ. Nhà của tôi, tôi có quyền chứ, ngủ ở đâu tôi cũng thuộc lý đúng mà ! Thật ra mà nói, nhà tôi có rất nhiều âm khí, làm ăn khó ngóc đầu lên được. Chính thầy Quang tôi nói ở trên, cũng khuyên chúng tôi nên bán nhà đi, vì ma quái phá quá nhiều. Nhưng cái duyên nợ sao mà chẳng thể nào bán được nhà. Mấy ngày tôi ngủ trên căn phòng ma, bị khều phá, có lúc cả người tê rần như điện giật vậy.

Tôi biết đó là do sóng điện từ của con ma quá mạnh, với lại nó ghét, không muốn tôi ngủ ở chỗ nó mà. Chị tôi và dì tôi bàn tính sao đó, mời một ông sư khác về cúng, ông này đốt gì đó ( như muối ớt), quăng tùm lum trong nhà, rồi các cửa ra vào, cửa buồng đều dán bùa. Ổng nói nó trên nóc nhà, hay tuột xuống phá quấy tùm lum, nay ổng sẽ dẫn về núi tu luôn. Không biết sao mà thầy cúng xong, hôm sau đâu lại hoàn đấy, tôi vẫn bị khều tay chân không ngủ được. Một người bạn tôi bèn dẫn tôi qua một ông thầy bên cầu Chánh Hưng, chạy lòng vòng vô hẻm. Ông này là thầy ngãi Lỗ Ban, vừa trông thấy tôi ông nói liền :” Nhà của em là phải trấn mới hết được. Nhưng bây giờ tôi bận quá. ” Nói rồi ông cho tôi lá bùa to chừng 4 tấc, vẽ loằn ngoằng, viết luôn cả tên tuổi tôi trong đó, rồi làm phép kêu binh nhập vào. Ông còn cho tôi 3 lá bùa, kêu mỗi ngày đốt 1 lá trong nhà nữa. Thật là hiệu nghiệm, 4 ngày sau đó tôi ngủ ngon lành, không bị phá quấy gì cả ! Nhưng tới ngày thứ 5…nó trở lại phá nữa. Còn ông thầy, khi trở qua nhà ông thì vợ con ông nói :” Ổng đi về Vĩnh long luôn rồi, sống luôn dưới đó không lên nữa”. Tôi cũng buồn, chẳng biết phải làm sao. Hai vị sư, một ông thầy bùa đều chạy dài với con ma nhà tôi. Tôi bây giờ ai nói gì cũng làm, cùng đường rồi.

Tôi nghe theo lời một ông già, mua xương rồng treo tòng teng đầy trong phòng, nghe nói xương rồng ma quỷ sợ lắm. Thật là hay ! Trong 1 tuần sau đó tôi ngũ thẳng cẳng, có lẽ con ma nó cũng sợ xương rồng. Nhưng sau 1 tuần, nó mon men trở lại, lỳ lợm không chịu đi. Tôi phải đốt nhang bàn Phật, rồi thỉnh nước cúng rửa hai bàn tay và chân, thì nó mới không khều được, nước cúng thật là linh nghiệm. Nhưng nó lại lỳ lợm hơn, từ từ ngay cả thoa nước cúng nó cũng khều luôn ! Có lẽ nó nhất quyết ở lại trong phòng, còn tôi thì nhất quyết đuổi nó ra. Tôi bèn dọn hết đồ đạc mình, tủ, máy vi tính, bàn, ti vi..vào phòng, sơn lại phòng mới tinh, mở hai đèn neon sáng trưng. Hồi lúc ba tôi mới mất, ba có về báo mộng cho tôi rằng :” Hễ mày thấy hai chân lạnh lạnh là có ma đó con !” Bởi vậy bây giờ chỉ cần hai chân lạnh, là tôi biết nó đã lẻn vô phòng tôi. Rồi có lẽ có duyên cớ hay sao, tôi bắt đầu nghe kinh hàng ngày, rồi thỉnh kinh về tụng. Con ma bớt phá, nhưng lâu lâu nó lại khều tôi vài cái chơi. Tới khi tôi mua cái chuông về, vừa tụng kinh vừa gõ chuông, thì thật sự chẳng thấy nó đâu nữa. Có lẽ tiếng chuông làm nó không chịu nỗi, tiếng chuông thật sự là hiệu nghiệm….

Cho tới nay hầu như chẳng thấy bị khều nữa, song lâu lâu tôi vẫn đốt lá bưởi, vì khói lá bưởi có tác dụng đẩy tà khí ra khỏi nhà. Còn đèn neon thì khỏi nói, nhiều khi chân tôi lạnh ngắt khi ngồi vào máy PC, tôi vừa bật đèn lên là chân hết lạnh ngay. Có lẽ con ma cũng ngán đèn neon hay sao. Tời nay đã hơn 3 năm từ khi bị ma phá quấy, tôi mới hiểu ra rằng : con ma thật sự là sóng điện từ và cả sóng âm nữa, nên nó bị sóng diện từ của đèn neon làm nhiễu, và bị sóng siêu âm của cái chuông làm nhiễu loạn. Một khi bị nhiễu loạn, con ma rất là khó chịu. Chưa hết, nó luôn luôn đi theo âm khí. Bạn đừng lầm âm khí và con ma, âm khí là luồng khí độc hại mà con ma rất thích, ví như con dòi trong đống phân vậy. Nếu ta tách con dòi ra khỏi đống phân, nó sẽ bị chết, cũng vậy nếu ta dùng các thứ như lá bưởi, lá sả để đuổi âm khí, con ma không có môi trường hoạt động nên phải chạy mất thôi… Vài dòng gửi tới các bạn, coi như kinh nghiệm khi gặp ma vậy nhé. Còn bạn nào tin cũng được, không tin cũng được. Hiện nay tôi đang ở số 494 Phạm thế hiển P4 quận 8 tp HCM.

Hình ba tôi vẫn còn trong chùa Thiền Lâm ở đường Chánh Hưng. Tất nhiên đó là hình lúc ba tôi 40 tuổi. Do vậy tôi không vô chùa đó, dì tôi thì trách tôi hoài sao không thăm ba. Không lẽ tôi nói với dì rằng ” tôi không thể thăm con ma”, nói vậy cũng kỳ, ai tin tôi bây giờ. Còn tấm hình ba tôi dán dưới mộ ở Đa Phước, cũng là hình con ma, nhưng hình đó lâu ngày bị bay mất tiêu, chị tôi phải lấy tấm hình sau này ( tức là ba chụp lúc 80) làm lại hình trên bia mộ. Âu cũng là cái xui khiến, cho ba tôi có đúng tấm hình của ông trên mộ, để con chá dễ bề cúng kiến sau này…. Có chuyện này nói ra thì xúc phạm quá, xin các bạn bình tĩnh nghe tôi kể nha : Trước lúc tôi sơn lại căn phòng, con ma phá tới nỗi tôi phải ôm cái máy tụng kinh, mà mở tụng Quán thế âm cho tới sáng, vì rằng nếu để máy ra ngoài, chị tôi nghe tụng là tắt máy liền. Ôm cái máy ngủ mấy hôm, sau đó tôi sơn lại căn phòng ma. Lúc leo lên cái ghế, chợt nghe tiếng nói rõ ràng vọng bên tai :” Bộ mày lấy Bồ Tát sao mà ôm cái máy ca hoài vậy?” Tôi nghe mà hết hồn, cái vong gì mà hỗn hào mất dạy quá trời luôn. Không ngờ trên đời lại có người phỉ báng Bồ Tát, chết rồi mà cũng còn hung dữ vô cùng.

Có thể bạn sẽ thích

Scroll hotline hotline